20171102 Thiên Tỉ Love Story 37

Author: Choi Yeon Son

Nhưng mà em ơi…

Em nói với tôi em muốn sau này về già cuộc sống đơn giản một chút. Em sẽ nuôi một bầy mèo, xây căn nhà gỗ gần biển, và rồi em sẽ trồng một vườn hoa hồng đỏ thơm ngát. Em nói cuộc sống thời niên thiếu quá hào nhoáng rồi, quá thị phi rồi, như vậy là đủ, em chẳng muốn khi bản thân đã bước vào giai đoạn thăng trầm lại trở thành một ‘’ đứa trẻ lớn tuổi’’ bị người ta mổ sẻ, bị người ta soi mói đời tư. Em nói khi ấy chắc em sẽ chẳng thể nhảy nữa, nhưng sau này em sẽ dạy con mình nhảy,  sẽ cho đứa trẻ ấy thấy rằng cha của nó từng ngầu đến thế nào, từng được vạn người theo đuổi như thế nào.

Khi ấy có lẽ con của em sẽ nhìn em với ánh mắt ngưỡng mộ nhỉ ? Tiếp tục đọc

Khải Thiên | Ngày Mai Ta Hẹn Hò (2)

Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ 

Choi Yeon Son viết

Dịch Dương Thiên Tỉ đã từng đọc đâu đó một câu chuyện như thế này: ‘’ Khi bạn chết đi, linh hồn của bạn sẽ đến một thế giới song song trước khi đầu thai chuyển kiếp. Ở thế giới ấy, bạn sẽ được nhìn nhận lại những quá khứ mà bản thân từng trải qua, đó giống như một đặc ân cuối cùng mà bạn được ban phát’’. Vậy nên hiện tại, khi cậu đứng trước cửa phòng anh, tại thời điểm một năm trước, cậu bỗng nhớ tới câu chuyện ấy. Có phải rõ ràng cậu thật sự đã chết, và rồi bản thân đã bước qua thế giới bên kia, một lần nữa đảo ngược cuộc sống. Nếu mọi chuyện đúng là vậy, nếu cái thế giới song song đi ngược quy luật ấy thật sự tồn tại thì chẳng phải nó chính là một vết thương sau cùng trước khi biết mất hay sao.

Một lần nữa nếm trải đau thương, một lần nữa nhìn lại quang cảnh đã đi qua.

Dịch Dương Thiên Tỉ có thể ngửi thấy mùi gỗ thơm khi cậu nằm xuống sàn nhà lạnh, a, hình như trước đó cậu không hề để ý đến mùi hương này. Nó thật dịu dàng, giống như đang an ủi cậu vậy, trái ngược với tấm sàn lạnh lẽo, mùi hương của nó lại ngọt ngào và ấm áp đến vậy. Những điều nhỏ nhặt như vậy, cậu chưa từng để ý thì phải, hóa ra nó lại đẹp đến thế. Cậu không hiểu, vậy nên nước mắt lại tuôn ra, chảy xuống thành một vệt dài, xuyên qua bầu không khi lạnh lẽo ‘’ tách’’ một tiếng, giọt lệ nằm im dưới sàn. Cậu không ngừng dùng tay chà mắt, cậu chà mạnh tới mức da đỏ bừng lên nhưng lại chẳng thể ngăn được nước  mắt. Cậu nhớ anh, nhớ da diết khoảng thời gian khi ấy. Cậu muốn ôm anh, kể với anh những khó khăn mà cậu phải chịu đừng. Tiếp tục đọc

Khải Thiên | Ngày Mai Ta Hẹn Hò (1)

Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ 

Choi Yeon Son viết

“Ngày mai, em sẽ yêu anh một lần nữa”

Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ rằng bản thân đã gặp được chân ái đời mình. Bởi ở cái thành phố rộng lớn như Bắc Kinh, mấy năm cũng không đi hết nổi các ngõ ngách, thậm chí với lưu lượng người đông như vậy, gặp được anh chính là quá thần kì rồi. Vương Tuấn Khải là biên tập của tạp chí Bắc Kinh, còn Thiên Tỉ lại là thầy dạy vũ đạo. Hai người rõ rằng chẳng có chút liên quan, nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp, Thiên Tỉ đã cảm mến Vương Tuấn Khải. Cũng đúng, Vương Tuấn Khải có vẻ ngoài khôi ngô, tính tình điềm đạm, rất biết lắng nghe và thấu hiểu. Tính cách lẫn ngoại hình của anh so với nghề báo có vẻ không hợp cho lắm, nên nhiều lần Thiên Tỉ vẫn cứ thắc mắc ” Tiểu Khải, sao anh không đi làm diễn viên hay ca sĩ nhỉ, như vậy mới không uổng phí vẻ ngoài trời cho kia”, Vương Tuấn Khải chỉ cười, anh xoa rối mái tóc của cậu, giống như vuốt ve con mèo nhỏ trong lòng mình vậy.

” Nếu vậy anh không thể gặp được em rồi, như vậy đáng tiếc hơn nhiều”, lần nào Thiên Tỉ cũng hài lòng với câu trả lời của anh. Tiếp tục đọc

KHẢI THIÊN | HAI THÀNH PHỐ

Khải Thiên | Hai thành phố
Author: Choi Yeon Son
Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ
Trùng Khánh trở đông, trời bắt đầu se lạnh, không khí cũng trở nên mịt mù hơn trong làn sương. Trùng Khánh mùa đông không có tuyết, chỉ có những cơn gió lạnh tê người, những trận mưa lách tách trên mái hiên. Mỗi khi trời mưa, tôi lại tự hỏi, liệu thành phố nơi em, tuyết có rơi nhiều như cơn mưa nặng hạt này không ?

Bắc Kinh cách Trùng Khánh 1200km, mất 4 tiếng trên máy bay, vậy mà cùng là mùa đông, cái lạnh ở nơi em lại da diết đến vậy. Em thường gửi cho tôi những bức ảnh đầy tuyết trắng. Em nói, Trùng Khánh chỉ có mưa và gió, em tặng tôi chút se lạnh của Bắc Kinh. Đồ ngốc này, Trùng Khánh không lạnh như Bắc Kinh, nếu có thể, tôi thà ước nơi mình đầy tuyết hơn là thành phố em đang sống.

Ngoài trời lại bắt đầu mưa, tôi nâng tách trà nóng hổi trên tay, khói nghi ngút bốc lên, tạo thành một đám mấy trắng nhỏ. Tôi gõ vội dòng chữ ” Gửi cho em chút mưa của Trùng Khánh”, lại thấy em nhanh chóng hồi âm ” Thật trùng hợp, Bắc Kinh cũng đang có tuyết rơi. Anh nhìn xem, tuyết đã dày thế này rồi”, cùng một bức ảnh có dấu chân lún đầy trong tuyết. Thế là tôi lại nghĩ, có lẽ nơi em đang lạnh lẽo lắm. ” Đừng quên mặc ấm, lần trước trà anh đưa, mang ra uống đi, ấm người lắm đấy”, ” Biết rồi mà, nhìn xem, em cuộn mình trong đống quần áo dày thế này nè”. Tôi vuốt nhẹ màn hình, đồ ngốc, lạnh tới má đỏ lên hết rồi.

Bắc Kinh xa nhớ ấy lúc nào cũng gửi cho tôi những tấm ảnh đầy màu trắng, rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng nụ cười của em lại sưởi ấm trái tim tôi. Nếu như chúng ta cùng sống ở một thành phố thì thật là tốt. Cho dù là mưa Trùng Khánh, hay tuyết lạnh lẽo của Bắc Kinh, tôi đều có thể sưởi ấm em, đều có thể cùng em ngắm mưa bay hay tuyết rơi..

Này Thiên Tỉ, tôi không cần em gửi tuyết trắng, tôi chỉ cần em ở bên cạnh mình mà thôi, để tôi không cần mãi hỏi bản thân ” Giờ này em đang làm gì ? “, ” Nơi em có lạnh lắm không ?”, để tôi thôi khỏi chìm vào da diết nhớ mong. Này Thiên Tỉ, ở thành phố nơi em, khi tuyết bắt đầu rơi, em có nhớ tôi không, như tôi nhớ em da diết lúc mưa rơi vậy. Này Thiên Tỉ, em xa quá, lạnh lẽo thế này, tôi lại chẳng thể đan tay vào tay em. Này Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, …

Chúng ta gặp lại nhau giữa đám đông ồn nào nơi sân bay. Vai em ướt một khoảng, có lẽ là do tuyết tan, chạm vào cảm thấy rất lạnh, lạnh hơn cả mưa Trùng Khánh. Tôi xoa rối mái tóc của em, mỉm cười kéo em lướt qua dòng người đông đúc, thì thầm.

” Này Thiên Tỉ, chào mừng em đến với thành phố của tôi “
” Dù chỉ là hiện hữu vài ngày…”

Tiếp tục đọc

KHẢI THIÊN | Vết mực trên áo

Author: Choi Yeon Son

“Nét mực đã phai, vải trắng cũng ố vàng, chỉ có tôi là chưa gặp lại cậu.”

Tiếng bấm bút liên hồi, tiếng gõ bàn nhè nhẹ, cái thì thầm gọi tôi tỉnh giấc, tất cả đều trở thành vấn vương trong lòng. Trong cái không khí thi cử im ắng ấy chỉ đọng lại tiếng lật sách sột soạt cùng mùi hương cậu vương trên mũi, tôi yên ả chìm vào trong giấc mộng.

Bàn trên ấy dáng người ngay thẳng, mái tóc ngắn tỏa hương bạc hà mát dịu. Cậu ở ngay trước mắt nhưng thực ra lại rất xa vời. Từ chữ K tới chữ T cách nhau 8 chữ cái. Từ tên tôi tới tên cậu ấy cách nhau 16 người. Từ thứ hạng của tôi tới cậu ấy là 36 bậc. Chỉ có khoảng cách thực tại của tôi và cậu ấy là gần. Mỗi khi nằm nhoài ra bàn, đầu ngón tay chạm vào lưng cậu, tôi lại len lén cười.

May mắn thay chúng ta cùng lau một chiếc bảng, cùng học chung một lớp học, lại có thể khoác lên một bộ đồng phục, và cả cái bầu không khí thi cử năm cuối cấp ấy. Cái mùi oi nồng của trưa hè nóng bức, đám mây nhỏ lạc lõng giữa trời xanh. Cậu vươn vai nhìn thẫn thờ, bảng trắng viết đầy công thức, trong ánh nắng có hạt bụi li ti, nắng rơi vào mắt cậu màu hổ phách, cậu chẳng hay tôi đã mải mê nhìn thế nào.

” Này Tiểu Khải giáo viên lên lớp rồi kìa ! ”

Cám ơn cậu, khi ấy đã gọi tôi thức dậy.

” Đây là công thức tớ tổng hợp lại, về nhà nhớ đọc nhé ! ”

Cám ơn cậu, tờ công thức khi ấy viết ngay ngắn, từng ô màu cẩn thận được tô lên

” Vương Tuấn Khải, chúc cậu thi tốt !”

Cám ơn cậu ngày ấy viết lên áo tôi động viên, Nhưng cậu ấy mãi cũng không biết, chỗ trống khi ấy cậu ấy viết là tôi cố tình để lại, bởi vì nó chính là ở trái tim.

Tôi hiểu rằng rồi chúng ta sẽ chia xa, bởi vì cậu mơ tưởng về Bắc Kinh, còn tôi lại mãi vấn vương Trùng Khánh. Nhưng cuối cùng vẫn luôn muốn cám ơn cậu, chàng trai bàn trên có dáng người thẳng tắp ấy. Cái cười lén lút khi chạm vào lưng cậu. Mùi bạc hà dịu nhẹ giữa tiết trời oi bức. Tiếng bấm bút liên hồi vang lên. Tiếng gõ bàn nhè nhẹ thì thầm. Và cả nụ cười còn vương lại trên tấm ảnh cũ chúng ta đứng cạnh nhau thời niên thiếu nữa.

 Vết mực trong tim tôi, Dịch Dương Thiên Tỉ.

Trùng Khánh, ngày 26\3\2017, nhớ về cao trung.

 

[ Khải Thiên] Black 12

12722399_767049486760858_1593920320_o

Author: Choi Yeon Son

Tôi không hiểu tại sao khi ấy lại chọn cách ngu ngốc nhất là chạy bộ. Tôi không nhớ mình đã chạy qua bao nhiêu tên đường, mọi người nhìn tôi, còn tôi chẳng có thời gian suy nghĩ về họ. Tôi đang chạy, chạy bằng tất cả sức lực còn lại, giống như tên lửa được châm ngòi vậy, mãi miết tiến về phía trước. Tôi thấy làn gió lạnh luồn qua mái tóc đã ướt đẫm, và cả giọt mồ hôi nóng hổi chảy trên da thịt, tim không ngừng đập, cảm giác khó thở lấp đầy khoang miệng, nhưng tôi lại chẳng dám dừng lại, bởi vì tôi sơ.

Tôi sợ mình không đến kịp. Tiếp tục đọc

Không ngờ tôi gặp lại em !

 

Là duyên, quả thật rất có duyên.

Ngày ấy mọi người vốn nghĩ Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ trong chương trình tìm kiếm tài năng là lướt qua nhau, hoặc là không hề gặp mặt, nhưng mà ngày ấy họ lại gặp, thậm chí còn cùng nhau chào một cậu. Người ngoài nghe thấy liền nói họ rất có duyên, ngay cả Vương Tuấn Khải cũng cảm thấy cả hai rất có duyên.

“Chúng em quả thật có duyên” ( show Vương Bài đối Vương Bài) Tiếp tục đọc

[ Khải Thiên] Black 11

005tm2q0jw1f2ct57bwjgj31w00pl1ky

Author: Choi Yeon Son

Đó là bước thay đổi lớn trong cuộc đời Thiên Tỉ. Ngày cậu vô tình nhìn thấy từ khóa TFBOYS, ngày cậu tìm thấy tên thật của mình xuất hiện trong một nhóm nhạc, ngày cậu tìm thấy hình ảnh của ba người thiếu niên đã rất lâu về trước. Như cơn sóng thần cao hai mét, nó trào nhanh tới mức cậu không kịp trốn chạy, nuốt chửng tất cả mọi vật mà nó đi qua. Những cảm xúc liên hoàn đánh vào tâm trí cậu khiến cậu không thể kiểm soát, dần trở nên lơ lửng. Này, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, tại sao bản thân cậu lại không thể nhớ nổi mình của khi trước.

Một lần nữa cơ thể cậu trở về vị trí ban đầu, giống như chiếc máy tính sau khi bị quá tải, nó sẽ tự động tắt nguồn. Tiếp tục đọc

[ Khải Thiên] Bảy ngày 3

005tm2q0gw1f83kp40sfmj31nj1njnph

Bảy ngày- Chương III

Author: Choi Yeon Son

So với tất cả bài học mà tôi đã từng học thời đại học, căn bệnh của Vương Tuấn Khải hoàn toàn khác, vậy nên tôi không thể áp dụng tất cả kiến thức tôi học được. Tôi vẫn từ từ tiếp xúc với anh, mỗi ngày đều cùng anh nói về một vài vấn đề đơn giản trong xã hội, cũng mang tới cho anh những vật dụng khác nhau. Có vẻ như Tuấn Khải rất tiếp thu, bệnh tình có phần chuyển biến. Đối với tôi, anh không còn quá thận trọng, lời nói cũng nhiều hơn trước, đôi khi tôi còn có thể thấy anh cười. Mà mỗi khi anh cười lại giống như một đứa trẻ ngây ngây ngô ngô. Nếu như anh khỏi bệnh, liệu ánh mắt ấy còn đọng lại sự vô tư ấy không, hay lại kiên cường gượng ép bản thân đấu tranh với thế giới. Tiếp tục đọc

20161231 Thiên Tỉ Love Story 36

12697044_459424944250445_3750228018787787846_o

Author: Choi Yeon Son

Bên nhau

Ngày ấy khi trả lời phỏng vấn, Dịch Dương Thiên Tỉ có nói: ” Nếu như không trở thành thần tượng, em muốn mở một phòng tập, sau đó trở thành giáo viên dạy vũ đạo, dạy mọi người cách cảm nhận âm nhạc trong từng chuyển động, như vậy là đủ rồi”.

Vậy là năm 25 tuổi, thần tượng trẻ tuổi Dịch Dương Thiên Tỉ tuyên bố rút khỏi ngành giải trí, sống cuộc sống an nhàn của người bình thường. Cậu mở một phòng vũ đạo nằm ở Bắc Kinh, sau đó nghiễm nhiên trở thành thầy dạy vũ đạo. Dịch Dương Thiên Tỉ vô cùng hài lòng với cuộc sống của mình, làm điều bản thân thích, không quá gò bó, chỉ có một rắc rối, chính là vị đội trưởng năm xưa. Vương Tuấn Khải đã trở thành một nghệ sĩ đa tài, vừa ca hát lại có tố chất làm diễn viên. Mấy năm gần đây trên truyền hình đều là phim có mặt của anh, nhìn tới ngán ngẩm. Dịch Dương Thiên Tỉ nâng ly rượu ấm nóng, uống một ngụm, cả đầu lưỡi tê dại, sự ấm áp truyền vào từng tế bào. Bọn họ lúc nào cũng vậy, khi gặp lại đều là anh mang rượu đến chỗ cậu, còn cậu làm vài món đơn giản. Tuy biết rằng uống rượu không tốt, nhưng đó lại là thứ níu kéo thanh xuân. Vương Tuấn Khải uống tới ly thứ năm, mặt đã ửng đỏ, lại bắt đầu than vãn. Tiếp tục đọc