[TFBoys / Khải Thiên fanfic ] Ảo Ảnh – Chương 11

Tên Fic : ẢO ẢNH

Author : Choi Yeon Son

Chương 11

Vương Nguyên đứng ở hành lang, vốn không hề có ý định nghe lén hai người kia nói chuyện, chỉ là khi cậu vừa đến, họ bắt đầu to tiếng.  Lúc trước cậu là kẻ phản đối kịch liệt Vương Tuấn Khải tới nơi này, luôn xem thường chuyện anh coi giấc mơ là thật. Nhưng ngày hôm nay, khi người tên Dịch Dương Thiên Tỉ đi ngang qua, cậu thật sự đã tin anh. Tại sao ? Cái khoảnh khắc cậu ta lướt qua, cái hương vị thân quen lan tỏa, rõ ràng là lần đầu, lại cũng chẳng phải là lần đầu. Thậm chí trong lời nói lúc nãy, cậu ta vốn không chỉ là ghét anh, mà còn là sự căm thù, nó đáng sợ đến mức giữa những câu nói to tiếng là cả cái nghiến răng thô bạo. Và rồi câu nói đay nghiến kia, cái câu nói nhỏ tựa chiếc lá rơi, cậu thật sự muốn hỏi, Vương Tuấn Khải đã làm gì Dịch Dương Thiên Tỉ để cậu ta căm hận như vậy.

Vương Nguyên đợi Thiên Tỉ đi khuất tầm mắt, cậu mới mở cửa, cánh cửa lúc nãy đã bị chàng trai kia thô bạo đóng lại. Vương Tuấn Khải lại hút thuốc, bóng dáng cao lớn cô độc nhìn ra ngoài. Vương Tuấn Khải không hay hút thuốc, chỉ là khi giấc mơ kia xuất hiện, anh bắt đầu trở thành một kẻ cô độc luôn miệng nhắc về giấc mơ không ngừng lập lại của mình, anh nói anh thấy người kia cùng anh giằng co, anh muốn níu lại, cậu ta càng trở lên hung hăng hơn. Người kia không ngừng trách móc anh, nói anh là kẻ phụ bạc, khiến anh không kìm được mà hỏi ” Tôi đã làm gì sai? “, lại chỉ nhận được ánh mắt sắc lẹm của người kia” Tại sao lại hỏi tôi, ngay cả chuyện như vậy anh cũng có thể quên sao. Người như anh tôi đáng lý không nên tin tưởng “. Giấc mơ ấy như cơn đau, nó giày vò anh, khiến anh phải tìm đến khói thuốc để xoa dịu tinh thần. Giữa sự giằng xé của ảo mộng và thực tại, anh như phát điên. Anh chán phải cười giả dối, tỏ ra mình ổn để rồi khi đêm về lại vật lộn với hư ảo. Khi nỗi đau trở nên quá lớn, chiếc mặt nạ cũng không thể che đậy nổi, ngày đó anh ngất trên sân khấu, bên dưới mọi người không ngừng bàn tán.

Suốt hai ngày nằm trên giường bệnh, anh đều thức trắng. Người con trai kia không ngừng quấn lấy anh, giày vò anh. Cuối cùng trong giấc mơ cuối, người kia nói ” Tới Bắc Kinh đi, anh nhất định phải trả nợ cho tôi “. Sau ngày hôm ấy, anh gấp rút trốn khỏi bệnh viện, dù biết rằng ngày mai Vương Nguyên sẽ phải bận rộn thu dọn đống rắc rối mà anh để lại. Nhưng anh đã gặp được người kia, dù không chắc chắn lắm, nhưng anh lại thấy nhẹ lòng.

Vương Nguyên gõ cửa, anh giật mình quay lại, thấy người anh em đứng vẫy tay chào, tắt vội điếu thuốc hút dở, anh nhíu mày nhìn cậu ta .

“Sao em lại tới đây, nếu là để bắt anh về thì không, anh sẽ không về nếu như mọi chuyện chưa rõ ràng. Cho dù em xem chuyện của anh quá hoang đường thì… ”

” Không, em tin anh, bây giờ thì đã tin anh! ”

Vương Tuấn Khải lại nhíu mày, ánh mắt dò xét cậu. Tại sao tên tiểu tử này khi trước một mực xem chuyện của anh là hoang đường lại thay đổi suy nghĩ như vậy. Nói ra thì Vương Nguyên ngoài đời có chút khác biệt với hình ảnh thần tượng của mình, vẫn là một tiểu thiên sứ của fan, nhưng cũng là kẻ cứng đầu và bảo thủ với ý kiến của bản thân. Vậy nên khi cậu ta thay đổi ý kiến của mình, không tránh khỏi sự suy nghĩ của anh.

” Bây giờ thì em đã hiểu cảm giác của anh, cái người tên Dịch Dương Thiên Tỉ kia khiến em cũng phải nghi ngờ chính mình khi vừa thấy cậu ta. Rõ ràng là lần đầu tiên nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc, trong lòng còn đau nhói, giống như bản thân có lỗi với cậu ta vậy. Tuy rằng không biết chuyện anh mơ là thật hay không, cũng nên để anh tìm hiểu rõ ràng một chút, sau này sẽ không còn day dứt, chú tâm làm việc, được chứ? ”

” Em nói thật chứ? ”

” Nhưng em có điều kiện, chỉ 2 tháng, 2 tháng sau phải rời khỏi đây quay trở lại, mọi chuyện về cậu ta đều phải quên hết nếu anh không tìm được gì. Anh cũng biết gần một tháng qua em phải khổ sở như thế nào khi một mình thay cả phần lịch trình của anh. Anh trước giờ đều không phải là một người vô trách nhiệm, vậy nên hãy suy nghĩ cho cẩn trọng! ”

Nhìn ánh mắt kiên định của Vương Nguyên, anh không thể lên tiếng. Mọi chuyện mà anh gây ra rõ ràng không thể để người khác chịu thay.

” Được, 2 tháng. Hai tháng sau mọi chuyện sẽ kết thúc”

Bình luận về bài viết này